[NAMJIN Fanfic] Nương Theo Mùa Xuân Đi Tìm Cậu / Chương 16: Định Rõ Mối Quan Hệ
[NAMJIN Fanfic] Nương Theo Mùa Xuân Đi Tìm Cậu
  • Nắng thu vừa lúc xuyên qua kẽ lá để ghé vào nhà qua ô cửa sổ hé mở, Seokjin cũng ôm ba-lô chạy xuống dưới nhà ăn sáng.
  • Trên bàn ăn chỉ có hai anh trai của cậu, mẹ đã ra cảng từ sớm. Hoseok đang ốp mẻ trứng lòng đào trên chảo, vừa kịp mang ra bàn đặt vào lát bánh mì đã trải sẵn một lớp rau xà lách và sốt tương cà liền bị Seokjin chạy vụt qua, tiện mang luôn chiếc bánh nóng hổi đó đi. Hoseok đứng thừ người giây lát trong lúc cậu em chồng chạy ra cửa rồi ngoái đầu chào hai vợ chồng anh.
  • Sóc bông lát sau mới thở dài, cười nói:
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Thằng nhóc lém lỉnh này, không biết bao giờ mới trưởng thành đây.
  • Yoongi dùng hai tay cầm bánh lên, đặt trước miệng, cắn một miếng lớn khiến nước sốt trào ra. Hắn thưởng thức bữa sáng vợ làm một cách rất tận hưởng, vừa nhắm mắt cảm nhận hương vị hoàn hảo tan trong miệng, thư thả đáp:
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Lém lỉnh cái nỗi gì, nó vội vội vàng vàng để đi cua trai đấy. Học hành thì chẳng thấy đâu, chỉ nghịch ngợm là giỏi!
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Ha ha...
  • Hoseok nghe lời cằn nhằn thoảng nhẹ như không của chồng cũng chỉ cười xòa, lắc đầu bất lực.
  • Quá trình trưởng thành của mỗi người dù tới sớm hay muộn vốn chẳng quan trọng, có điều đó là việc tất yếu mà ai nấy cũng đều phải trải qua.
  • ***
  • Chú lạc đà Alpaca vừa tung tăng chạy ra đến cổng đã thấy bóng dáng ai đó đứng đợi. Cảm giác thân quen ấy... đã rất lâu rồi không được cảm nhận nữa. Nay trông lại mới thấy, hóa ra bản thân đã thầm lặng khắc ghi hình bóng đó vào trong tim mất rồi.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Làm sao mới có thể ngừng rung động với cậu ấy được đây...
  • Seokjin tủm tỉm tự hỏi, hai má chợt ửng hồng. Thiếu niên bỗng thấy ái ngại với chính tình cảm của mình nhưng chẳng thể kìm lòng được.
  • Ngồi sau Namjoon, cả thế giới trước mắt cậu dường như rộng mở, trở nên hoàn toàn khác, thấm đẫm bảy sắc cầu vồng lấp lánh. Do dự hồi lâu, tay cậu đang bám nơi vạt áo bên hông đối phương bỗng siết lại, Seokjin mím môi dè dặt mở lời:
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Namjoon này...
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Hửm?
  • Chàng học bá đang tập trung điều khiển xe trong ánh nắng vàng nhạt sớm mai, bâng quơ đáp.
  • Lạc đà nhỏ tự dưng không muốn nói ra, cậu sợ rằng nếu một lần nữa khiến mọi thứ trở nên minh bạch, khoảng cách vừa hàn gắn giữa hai người sẽ lại lần nữa vỡ đôi. Nhưng rồi lời hỏi lửng ân cần của người phía trên đã khiến cậu vững tâm hơn với quyết định của mình.
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Sao thế? Cậu muốn hỏi gì tôi à?
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    ... Namjoon này, có phải chúng ta đã trở nên thân thiết hơn một chút rồi không?
  • Nghe câu bộc bạch rón rén ấy, lồng ngực ai kia khẽ thắt lại trong âm thầm. Cậu ngơ ra giây lát, rồi giấu nhẹm đi vẻ mặt bần thần ấy ngay, trở về làm một thiếu niên điềm tĩnh.
  • Song, cậu không đáp lại thắc mắc của người ấy.
  • Seokjin dẫu đã chuẩn bị tinh thần từ trước vẫn có chút hụt hẫng khôn nguôi. Cậu an phận mím môi, biết đối phương không hề thích những tò mò chẳng có điểm dừng ấy, đó là lý do vì sao cậu ta không trả lời.
  • Đến trước cổng trường, chú lạc đà tội nghiệp tự động xuống xe, cúi đầu chào rồi lẳng lặng đi vào trong. Chưa được vài bước, bỗng người phía sau lao tới kéo cậu lại. Seokjin ngẩng mặt, buồn thiu, vốn không mong đợi gì nhưng Namjoon đã nói ngay:
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Hiện tại, tôi với cậu vẫn chưa là gì cả. Nhưng tôi cũng mong trong tương lai gần, chúng ta sẽ trở thành gì đó của nhau.
  • "Là gì đó của nhau ư?"
  • Đáy mắt đen thăm thẳm phảng phất sầu não của Seokjin bỗng sáng lên niềm vui rạng rỡ, nhìn thẳng vào khuôn mặt chất chứa sự chân thành của chàng mọt sách cậu vẫn ngày đêm thích thầm. Lòng vui sướng như vạn dặm xa xôi đều đang cất lên lời hát qua tiếng gió reo, Seokjin cố kìm nén cảm xúc mà mím môi lại, lẽn bẽn gật đầu.
  • Khi ấy, Namjoon mới biết bản thân đã thành công xoa dịu được sự tò mò của người kia, hài lòng buông tay ra khỏi cánh tay áo của cậu nhóc với nét mặt xinh đẹp xen lẫn ngông cuồng ấy.
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Vậy... tôi về trường nhé?
  • Namjoon gặng hỏi, mắt cẩn thận dò xét đối phương.
  • Seokjin tỉnh khỏi cơn mơ, gật đầu lia lịa ý để cho học bá yên tâm rời đi.
  • Trông dáng vẻ chững chạc của Kim Namjoon bước lên xe, đạp về phía trường cậu ta, trong lòng lạc đà nhỏ ánh lên nỗi niềm xuyến xao khó tả. Cậu đưa tay lên sờ hai má mới giật mình phát hiện nơi ấy đã nóng bừng liền chột dạ, lẩm bẩm tự trách:
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Sao lại thể hiện lộ liễu thế chứ? Trời ơi...
  • Chiều đã xuống, làng chài chuẩn bị mắc tấm màn đêm với ngàn sao mắt lưới.
  • Seokjin hất mũi giày xuống đất, xem đó là thú vui nho nhỏ trong lúc đợi Namjoon qua đón mình. Thấy cũng nhá nhem tối mà cậu bạn đó vẫn chưa xuất hiện, tâm trạng chú lạc đà có phần lo âu.
  • Đang tư lự nghĩ xem crush của mình sao mãi vẫn chưa đến, cậu bỗng bị một lực quàng từ sau lưng khiến cả cơ thể không chút phòng bị cứ thế đổ ào về phía trước.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Yo! Sao nay yếu ớt đột xuất vậy?
  • Đàn em khóa dưới - Park Jimin - tinh nghịch bá vai Seokjin, ngoác miệng nở nụ cười tươi rói như ánh sao báo hiệu ngày hạ chói chang.
  • Thiếu niên chẳng buồn đẩy cậu ta ra, chỉ hậm hực ngoảnh mặt trông ra đường lớn, tiếp tục đợi Namjoon trong vô vọng.
  • Thấy người kia không đáp, Jimin cũng không tính toán hay buồn bực, tiếp tục trêu chọc:
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Sao thế? Đang đợi bồ đến hả?
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Đừng có nói linh tinh!
  • Lần này là lạc đà trắng giận thật, muốn hất cánh tay ghì nặng vai mình xuống nhưng đã bị kẻ kia nhanh hơn một bước, kéo sát lại gần bên cạnh người cậu ta.
  • Seokjin gay gắt lườm huýt sang, lại bắt gặp sự hiếu chiến trong đáy mắt đầy ma mãnh của chàng trai trẻ. Jimin thở hắt ra một hơi sảng khoái, đoạn dúi vào lòng bàn tay người đang nổi giận ấy một chiếc bánh bao hồi sáng chưa kịp ăn, tinh nghịch hất cằm.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Trong lúc chờ đợi vô bổ thì ăn tạm cái này đi. Không ngon lắm nhưng mà đỡ đói.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Hừ.
  • Seokjin huých tay vào cạnh sườn đối phương, bực tức xé túi bánh, cắn một miếng thật to tỏ ý không chút kiêng dè, nể nang.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Đây mới đúng là phong thái của học sinh cá biệt chứ, rất có khí phách!
  • Jimin tự tiện vỗ vai người kia, lực tác động mạnh tới nỗi khiến lạc đà nhỏ suýt ngã một lần nữa, cậu nhóc vô tư cười ha hả khiến không gian vốn yên ắng trước cổng trường bỗng chốc thật huyên náo.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Tên điên này, muốn chết có phải không?!
  • Kim Seokjin điên tiết vung tay lên muốn ban cho tên vô sỉ đó một cái bạt tai thì bị một bàn tay to lớn khác chặn lại.
  • Người thứ ba xuất hiện, kéo sự ồn ã của cuộc trò chuyện về con số âm. Trong lúc cậu và Park Jimin đều đang ngơ ngác, kẻ lạ mắt ấy lại tiếp tục đưa cả hai đi sang bất ngờ khác khi cậu ta giật lấy cái bánh đang ăn dở được bọc nửa thân trong túi ni-lông, cầm khư khư trong tay, bên còn lại vẫn nắm chặt cổ tay Seokjin đến nhói đau.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Hơ?
  • Miếng đồ đang ăn dở cậu còn chưa kịp nhai nuốt xuống, vì người kia mà khuôn miệng há hốc, mặt ngẩn ra đó.
  • Kẻ tự ý xen ngang vào cuộc trò chuyện giữa cậu và Jimin không ai khác ngoài Kim Namjoon. Chàng học bá vốn điềm đạm, giờ đây lại trừng mắt nhìn về phía đàn em của cậu, động thái dữ dằn và cảnh giác lạ thường. Namjoon ấy chẳng nói chẳng rằng, kéo cậu về sau lưng mình như thể bản thân sẽ là một tấm chắn bảo vệ cho lạc đà nhỏ, sau đó hùng hổ túm cổ áo Park Jimin rồi thẳng tay xốc lên cao.
  • Lạc đà nhỏ lúc này hoảng hốt, lắp bắp nói đỡ để tháo gỡ hiểu lầm trong tình cảnh trớ trêu này:
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Không phải như cậu nghĩ đâu! Namjoon à, cậu bình tĩnh đã!
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Vậy cậu biết tôi nghĩ cái gì?!
  • Vào khoảnh khắc cậu bạn mọt sách quay đầu lại nhìn mình, Seokjin thấy trong mắt người thương là những tia lửa hằn học liên tục lóe lên. Sự cuồng nộ đầy lạ lẫm đang bộc phát trước mặt mình ấy là lần đầu tiên Seokjin đã vinh dự được chứng kiến.
14
Chương 16: Định Rõ Mối Quan Hệ